29.12.07
Tâm Sự Của Thượng Đế
28.12.07
Lỗ Đen và Tình Yêu Biện Chứng
Việc duy nhất làm được, với tôi, là mô tả hiện tượng (thật ra cũng chẳng có gì quan trọng):
Lần thứ nhất, nàng bảo tôi nên bỏ triết học đi. Bắt đầu từ Sartre trở ngược về sau và chỉ nên dừng lại ở Augustine. Tôi đã làm y như vậy. Dĩ nhiên là nàng rất vui. (Nàng thích triết học).
Lần thứ nhì, nàng kêu đừng đọc văn chương nữa. Dịch chuyển từ Đông sang Tây, khởi từ tiếng mẹ đẻ cho đến ngoại ngữ kém nhất. Tôi đã làm y như vậy. Dĩ nhiên là nàng rất vui. (Nàng yêu văn chương).
Lần thứ ba, nàng năn nỉ tôi thôi đàn hát, bất kể là nhạc không lời hay có lời, Carnouli hay Richard Max. Tôi đã làm y như vậy. Dĩ nhiên là nàng rất vui. (Nàng mê âm nhạc).
Lần thứ tư, nàng nói “anh ốm quá”. Thế là tôi đi tập thể hình. Một tuần ba buổi. Mỗi buổi hai tiếng. Tôi rắn rỏi hẳn ra. Dĩ nhiên là nàng rất vui. (Nàng ngưỡng mộ những người cường tráng).
Lần thứ năm, nàng lấy gói Marlboro vứt vào sọt rác. Tôi bỏ thuốc. Trên bàn tôi lúc nào cũng đầy kẹo. Nàng nghĩ tôi cần có gì nhai mỗi khi thèm thuốc. Tôi đã làm y như vậy. Dĩ nhiên là nàng rất vui. (Nàng ghét những kẻ nghiện ngập).
Lần thứ sáu, “Anh dễ thương lắm.” Tôi càng cố làm y như vậy. Dĩ nhiên là nàng rất vui. (Nàng là người tâm lý).
Lần thứ bảy, “Anh!!!”. Tôi vốn rất ghét súc vật, đặc biệt là mèo và chó nhưng từ đó tuyệt không hành hạ chúng nữa. Ít nhất là trước mặt nàng. Tôi đã cố làm y như vậy. Dĩ nhiên là nàng rất vui. (Nàng nghĩ thú cũng có tình cảm).
Lần thứ tám, “ngồi lâu trên mạng không tốt đâu, giới hạn là hai giờ thôi đó”. Nàng muốn tôi nhỏ Visine sau khi làm việc. Tôi đã làm y như vậy. Dĩ nhiên là nàng rất vui. (Nàng là chuyên viên điện toán hệ thống).
Lần thứ chín, nàng mua cho tôi lọ nước hoa Polo Sport, rất đàn ông. Mỗi sáng khi tôi đang đứng thắt cà vạt, nàng lại lấy ra xịt một chút vào trong cổ áo cho tôi. Tôi đã để y như vậy. Dĩ nhiên là nàng rất vui. (Nàng không bao giờ xài nước hoa).
Lần thứ mười, nàng nhẹ nhàng dụi vào lòng tôi, khóc sướt mướt và nói: “Đừng có dỗ em”. Tôi đã làm y như vậy. Dĩ nhiên là nàng rất vui. (Nàng là người không hay làm nũng).
Lần thứ mười một, “Cắn em đi”. Tôi đã làm y như vậy. Dĩ nhiên là nàng rất vui. (Nàng là người can đảm).
Lần cuối cùng, nàng nhìn sâu vào mắt tôi, ngắm chúng rất lâu : “Em yêu anh. Đừng tìm nhau nhé.” Và nàng đi thật. Không hề trở lại. Tôi đã cố làm y như vậy. Không biết nàng có vui không, sau đó. (Nàng là người dứt khoát).
Tạm thời tôi theo thuyết của Stephen Hawking về Big Bang nên đoan chắc có một vụ nổ lớn nào đó đã xảy ra là phát nguyên của mọi thứ, từ những xáo trộn trong đời sống của tôi cho đến chuyện không thể hiểu. Và đâu đó, có thể có một cái Lỗ đen nhỏ đã hút nàng vào trong đám đông, mất biệt.
03.2001
26.12.07
Nhét Vào Căn Phòng Lồng Lộng
Nắm một cái đầu đang đi nhét vào
Căn phòng lồng lộng
Ông ngoại từ lâu đã không còn cục cựa
Người ta vẫn ngồi yên cho đến khi chẳng ai biết phải làm gì với những bức tường
… thâm tím
Tiếng nước rơi không đều trên sàn gỗ
…chậm
Xen lẫn vào những lần hít hơi
…khẽ
Chờ khi tất cả trở lại
Qua kẽ răng
Nắng bốc mùi lạnh tanh
Trên chiếc sô-fa màu huyết dụ
Giữa ngón tay thuôn dài và lưng ép thẳng
Những hộc tủ mở toang
Hun hút bên ngoài sự bừa bộn
Tróc ra từng mảng
Vôi vữa
Mang theo son môi và những lần cào cấu, quẫy đạp
Người ta đốt sáp lên
Để nhỏ vào mắt ông ngoại
“Chẳng cũng sướng sao?”
Họ không có ý kiến
Họ không cần ý kiến
Chỉ lặng thinh chờ đợi
Thỉnh thoảng,
Lại choàng tay ra ngoài cửa sổ
Nắm một cái đầu đang tới
Nhét vào căn phòng lồng lộng
25.12.2007
19.12.07
Khinh
Vào một buổi chiều nào đó trong năm, ở một nơi nào đó, một điều nào đó, tương tự như vậy đã xảy đến với tôi. Có lẽ đó là lúc tôi nhàn rỗi nhất và cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết. Ðơn giản là nó đã nói ra: nó coi tôi như cục cứt. Không quanh co ngại ngùng gì hết. Nó nói phải, nó coi tôi như cục cứt thật. Bất ngờ tôi lại bật ra ý nghĩ tôi cũng vậy. Tôi coi nó như cục cứt. Thẳng thừng lắm, không phải là phân, là đồ dơ bẩn, là rác rến, mà là cứt - hệt như những gì nó nghĩ về tôi.
Lẽ ra chúng tôi không nói cho nhau nghe những lời như vậy. Vì nó luôn tự cho mình là người lịch sự, còn tôi trước giờ vẫn nghĩ mình đứng đắn. Chúng tôi đã nhã nhặn vậy vậy rất nhiều rồi.
Nó đã ngậm tăm mà mai mỉa tôi, còn tôi thì cay cú chịu đựng những nhục nhằn lỡ cỡ. Vậy cũng được. Ðiều tôi không hiểu là nó ghét tôi ở điểm nào và từ bao giờ? Trong cách trình bày của nó, nói đúng ra là lời giải thích của nó tại sao tôi là cục cứt mà lại không là những thứ khác, có cái gì đó lổn ngổn, luộm thuộm, không minh bạch và thiếu nhất quán. Ban đầu thì nó nói nó ghét tôi từ khi tôi còn là học trò của nó, bởi vì tôi ngu quá, không giải nổi một bất phương trình bậc hai. Rồi có lúc nó nói là nó ghét tôi khi tôi tặng nó bó hoa đầu tiên sau những lần hẹn hò. Loài hoa đầy gai mà nó rất không thích. Khi khác nó lại nói nó ghét tôi vì tôi đã giật cái bình sữa nó đang bú, lúc đó tôi vừa lẫm chẫm biết đi còn nó thì mới biết lật. Nó chán chê tôi từ hôm qua. Vậy là mới thôi à? Nó nói không, lâu rồi. Lâu là bao lâu? Không biết. Và nó chợt nhớ ra, hình như trong lớp tiếng Anh thì phải. Nó ghét tôi từ lúc đó, vì tôi hay quạu quọ, cho bài kiểm tra rất khó, vô lớp không đúng giờ, bắt bí học sinh, và thường nhái giọng phát âm của nó để làm trò cười. Rồi nó lại nói không, nó lộn rồi, nó ghét tôi từ thuở còn đi học, ở trọ xa nhà, đứa nấu ăn, đứa rửa chén. Học bài cũng ngồi học cùng. Ði uống cà phê cũng đi cùng. Tối nằm gác chân chữ ngũ đong đưa kể chuyện đầu cua tai nheo. Nó ghét tôi, đâu có gì đáng để nói thêm vì thực ra tôi có coi nó ra gì đâu. Vậy mà tôi vẫn muốn biết tại sao nó ghét tôi và nó thì muốn giảng giải ngọn ngành lý do nó ghét tôi. Nó ghét tôi vì tôi hay ngủ dậy trễ. Nó ghét tôi vì sự thông thái đáng nghi ngờ của tôi. Nó ghét tôi vì từng tuổi này còn lông ngông chưa nghề ngỗng gì ra hồn, mà cũng không làm được cái tích sự gì đáng gọi là. Nó ghét tôi vì tôi hay lang thang chỗ này chỗ nọ mà không hề nói cho nó biết. Nó ghét tôi vì tôi cao hơn nó một cái đầu. Nó ghét tôi vì tôi đen đủi cù lần. Nó ghét tôi vì những cô gái khác không ưa nó. Nó ghét tôi vì tôi ăn nhờ ở đậu nhà nó. Nó ghét tôi vì tôi không sao bì kịp đức hạnh con cái nhà nó. Nó ghét tôi vì tôi chẳng bao giờ hoàn toàn tin lời nó nói. Nó ghét tôi vì tôi bỗ bã chứ không ngọt ngào khôn khéo như những chàng trai nó từng nép vào ngực. Nó ghét tôi vì tôi đã mắng mỏ nó trong sở làm, trước mặt những đồng nghiệp khác chỉ vì cái dự án tôi giao cho nó đã quá kỳ hạn một ngày mà nó chưa làm xong. Nó ghét tôi vì khi nó cho người gọi tôi lên văn phòng của nó, thì tôi lại tông cửa vô với bộ mặt kênh kênh. Và chưa đợi nó kể lể hết về cái quyết định sa thải tôi thì tôi đã trả lời là tôi đách cần cái chỗ làm này, là tôi không bất tài như nó tưởng. Nó ghét tôi vì nó ghét tôi quá. Nó coi tôi như cục cứt.
Tôi đã suy nghĩ rất lung về chuyện ghét bỏ. Nhưng chưa lần nào tôi thấy thú như lần này. Tôi muốn la lên, muốn hét lên, hạnh phúc quá, nó ghét tôi, tôi ghét nó, chúng tôi ghét nhau, chúng tôi nói ra, chúng tôi tâm sự cho nhau bao nhiêu uẩn ức bấy lâu. Tao coi mày như cục cứt. Vậy hả? Trời ơi, tao có khác gì, tao cũng coi mày như cục cứt. Ít khi nào chúng tôi lại có dịp nói và nghe những lời thật như vậy. Chưa bao giờ thì phải.
Tôi ngồi xuống. Thành phố đi ngang qua. Những con đường của tôi, những khuôn mặt của tôi, những vầng mây thơ ấu của tôi, những và những… Tôi đứng lên. Tôi đi ngang qua thành phố. Mỉm cười hài lòng, về tôi, về nó, về chúng tôi, về chúng ta, về tất cả…
Tôi chưa tự hỏi tại sao tôi lại ghét nó. Không lẽ chỉ vì nó coi tôi như cục cứt nên tôi cũng coi nó như cục cứt. Ấu trĩ quá phải không? Không, tôi không hề là người như vậy. Tôi có thể không nhã nhặn, bặt thiệp nhưng ít ra chín chắn, và thỉnh thoảng, rất độ lượng.
Ðây phải chăng là một vài ngày lẻ loi trong đời tôi thấy lòng mình phơi phới lạ? Tạm biệt nỗi niềm của nó, sự trỗi dậy của tôi. Ði qua đi, bóng đêm và ánh sáng. Tôi đã không tìm thấy. Xin chào.
16.12.07
Sa: Nghe Tiếng Chuông Ban Chiều
Và mỉm cười ngạo nghễ trong cơn khoái cảm kinh hoàng hy hữu
Những co giật này cũng không buồn khinh bỉ tôi
Vì cớ cuộc động kinh tập thể
Chừng cũng sẽ kết thúc trong độc lập - tự do - hạnh phúc
Chỉ thương cho bà mẹ Gio Linh
Đang bị rong kinh
Gia tài của bà
Băng hoại
Câm nín
Thấm vào từng sợi vải mềm êm ái
Made in China
Hãy bước ra đi
Những lời gọi thì thào trong bóng tối
Của thế giới đang đến
Ta sẽ vẫy chào ngươi
Và cúi đầu khuất phục
Lúc bấy giờ, Chúa Jesus đang đứng giữa các môn đệ của Ngài, chợt thảng thốt phán rằng:
Này ta bảo thật cho các anh em biết
Hỡi Roma, Byzantium, Ottoman và những kẻ đến sau
Sư tử trùng thực sư tử nhục
Amen!
Các môn đệ lẩm bẩm
Rồi đồng loạt quay đầu về phương Đông
Hai tay buông thõng
Chép miệng:
Lỗi tại tôi! Lỗi tại tôi mọi đàng!