14.8.08

    Tạm Biệt (Những Cánh Chim) Miền Tây

    Miền Tây trù phú của mình giờ đã thành trọc (phú). Từ ngày cơ giới hoá nông thôn, cá rùa lươn rắn của bác Ba đã bị chích (điện) lia lịa không còn một mống, cỏ cây tự nhiên um tùm xanh mướt cũng bị cưa (điện) tỉa xén hớt tót. (Làng) trên, (xóm) dưới mất tự nhiên quá thể, hoa chăm cỏ xen, lối phẳng cây trồng. Chim bướm muỗi mòng vì vậy vơi đi nhiều. Mấy công ruộng của tía má thời nhiễm mặn, nhiễm phèn hết.

    Mà các cô này xách rổ xách rổ đi đâu cũng chớ thấy qua lợi bứt cọng hành cọng tỏi gì ráo trọi cho mình giúp tình thương cái. Đờn ca tài tử mùi mẫn cũng không cứu được. Chắc mê coi phim Đài Loan, Hàn Quốc trong nhà quá.

    Phần nữa, có hai hòn thời chỉ còn Hòn Phụ (thiệt ra là chính), Hòn Tử đã sụm bà chè rồi. Bụng dạ nào đứng nhìn hòn còn lại. Đông Hồ, Mộng Tuyết, Sơn Nam đã xa như hôm qua. Anh Út Bạc Liêu Kiệt Tấn đi Tây. Hồ Trường An đi du hí. Nguyễn Quang Sáng bỏ lên Xì Gòn kể chuyện mèo, cô Tư Cà Mau quyết định làm bà Hội đồng thăng, thôi không ngồi nữa, thăng dìa nhà nghỉ khoẻ để khỏi khổ như đời cô Lựu…Riêng triết gia Cà Rem Mỏ Cày thì bị đày ra đảo luyện cái chi không biết (biết chết liền), có thể là Hà Mô Công. Mấy nàng Ái Cơ trong chậu úp, chậu ngửa, chậu he hé cũng bôn ba hải ngoại. Đó, còn gỉ đâu? Thành ra, anh này cũng xách phảng xách phảng đi luôn.

    Tạm biệt miền Tây hoang dại vô bờ bến.

    Tạm biệt xong sao thấy mình dại quá. Giận mấy ông Tây-Nho nhọ nồi viết sách ba trợn bán lấy tiền hù doạ con nít. Cái đoạn thằng nhỏ mặc áo trắng đi tưa vũng bùn trong Quốc Văn Giáo Khoa Thư báo hại mình cho tới giờ này có làm ăn gì được đâu (trả lời câu hỏi bữa trước của bác, ờ đúng rồi, bác á bác Nhị Linh, đừng làm bộ ngoe nguẩy tóc em đuôi gà quay sang phải sang trái – copyright Nghe Chửa). Thiệt là:

    Nhất thất túc, thành thiên cổ hận
    Tái hồi đầu thị bách niên cơ

    (Một lần lỡ rớt cái chân
    Quay đầu nhìn thị cơ cần gẫy tan)

    Nhưng nghĩ lại hay tại mình đọc không kỹ, nhớ mang máng hồi xưa (hè lớp tám thì phải) có coi mấy hình vẽ (vì có hiểu gì đâu à) trong Hán Văn của Trần Trọng San thấy nhắc mấy câu, chắc vầy quá:

    Nhân chi nhất sinh tứ thời hồ

    Thời hồ thời hồ bất bất tái lai

    Đại khái:

    Bài đọc ngắn.

    Giảng nghĩa: Con người sinh ra (và sống) một lần trong đời, tất thảy có bốn thời kỳ hồ đồ (hoa niên, thiếu niên, trung niên, và lão niên). Dù hồ đồ của thời nào, tím tái theo kiểu nào (thì) chúng cũng sẽ không bao giờ lai vãng (lại nữa). Mỗi một khoảnh khắc hồ đồ có cá tính hồ đồ đẹp đẽ độc nhất vô nhị, xá gì mà không hồ đồ thêm tí nữa cho nó trọn vẹn phải lẽ (hoa niên theo hoa niên, lão niên đừng ỷ thuốc thang theo thiếu niên trệu trạo mà mất cả sức lẫn mạng, v.v.)

    Bài học: Hồ đồ đi, kẻo về sau lại hối không kịp ấy. Ôi, “hối không kịp ấy” bốn tiếng ấy nghe ra há chẳng đáng tiếc não nùng lắm ru?

    (hết phần trích)

    Đến phần nhảm.

    Hồng hồng tuyết tuyếtMợi ngày nào còn chưa biết cái chi chi

    Moi Ngay Nao




    Mà giờ đã….

    NgoThanhVan

    Nhắn: Bác pút pút đi xe tút tút (màu tím Huế, mui trần), cú này em nhứt định giành lại quyền kiểm soát. Hehe…



    13 nhận xét:

    1. Vốn không nó năng khiếu tiên tri nên em xin được bắt đầu ngay từ đoạn "đến phần nhảm" :))

      Khuê đi mãi mãi vào sơn cước (ôn oóc)
      Việt (ngoáy mông ỏng ẹo đứng đó) vuốt tua rèm cửa vọng lâu
      Lá úa tây miền rơi ngập đất
      Lòng vàng (bán ruộng) hỏi vẫn nhớ thương nhau

      hí hí

      bonne route

      Trả lờiXóa
    2. Miền Tây nuôi người tốt tươi thế mà nỡ bỏ đi đâu ???
      À mà hồ đồ cho nó đã chẳng có “hối không kịp” !!! Ờ há.
      Chờ xem miền Đông vậy

      Trả lờiXóa
    3. @All: Các bác nói chuyện (dễ) nghe dễ sợ. Hehe...Thanks. It doesn't hurt at all, seriously. ;D

      @NamGiang: Là vậy, là vậy. ;))

      @DulichVietnam360: Khi nào dìa thì nhắn. ;))

      Trả lờiXóa
    4. hí hí...hình bác KV đẹp giai dễ sợ...bớ người ta...hú hú. Đọc entry của bác bao giờ cũng cứ cười vui dù là hổng hiểu gì..ặc ặc
      Rem bị đày ra đảo bắt ếch chớ đâu có luyện Hà Mô Công.
      Nice weekend bác KV đẹp giai.

      Trả lờiXóa
    5. cặp dép [ở nách] đi tới đi tui đi tới đi lui đi lùi đi tới suốt, cuối cùng, cũng được đọc cái en-chai mới và ngắm dung nhan của anh KV. hìhì. :">

      Trả lờiXóa
    6. Khiếp, người mình hơi hơi thích công nhận có lý, đẹp trai ác liệt quá!!!
      Còm thêm câu nữa, càng ngày càng thấy giống giọng Nhị Linh, không hiểu là ai ảnh hưởng của ai đây ta? Hay là mình đọc nhảm nhiều thành ra thấy cứ như nhau cả lượt, là sao là sao???

      Trả lờiXóa
    7. Muốn về miền Tây nhậu quá Khuê Việt ơi!

      Trả lờiXóa
    8. Huhu, đọc hông hiểu.
      Nhưng coi hình bạn KV đẹp giai nhể.

      Trả lờiXóa
    9. Chúc mọi việc an lành. Bây giờ không còn là nông dân miền Tây nữa, gọi là "giai Đông thị" nhé!

      Trả lờiXóa
    10. Thấy ông lão hàng xóm (hổng phải của Kim Lân đâu) ngồi trước máy vi tính lắc đầu lẩm bẩm (cẩm): Thua rồi, en chai (lọ) đã hay, còm măng (luộc/xào/nấu) cũng hay chẳng kém, đành chỉ biết đọc thui!

      Trả lờiXóa
    11. Chết chửa, lâu nay lén lén lút lút pút hình bán thân, bà con đã tò mò (phần...dưới), giờ cho quả hình nguyên thân lên, cả gái lẫn giai lao vào khen nức nở, GATO quá đi.:)). Mà luôn tiện đính chính, xe tui màu mận (Ý), nho (Mỹ), xang trọng là thế, cũng có đứa GATO chuyển thành tím Huế sến chảy nước, giang hồ lưu truyền đồn đại, cú quá đi.

      Trả lờiXóa
    12. Mình vào làm chứng cái nữa là bạn KV không ăn ảnh ;)) ở ngoài còn ác liệt nữa ạ :-D

      Người ta chỉ hoang dại khi còn trẻ ;)) với tuổi tác, thế giới dịch chuyển sang phía đông, lẽ tự nhiên là thế :-D :-D

      Trả lờiXóa
    13. Ảnh thì đẹp nhưng nhìn cái background đằng sau thấy hơi hoảng!

      Trả lờiXóa