3.3.08

    Ánh Xạ

    không có đồi
    không có biển
    chỉ có thành phố giữa những ngôi nhà
    anh đang đi qua anh
    mỗi ngày
    vì bốn mùa đều có cùng một khuôn mặt
    nó sẽ già đi
    và em biết như vậy
    nó sẽ chết
    và em linh cảm như vậy
    nhưng giữa chúng ta là sự im lặng ngọt ngào nhất có thể có trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhất


    đ
    iều đó chỉ dành cho người khác

    anh muốn đi ra khỏi thành phố
    nhưng anh không thể vượt thoát khỏi những ngôi nhà
    chúng dường như là bất tận
    anh cũng đến từ một ngôi nhà

    khi mùa thu vừa thức giấc
    anh đã tự nhủ rằng mùa thu vừa thức giấc
    những tàng cây trơ trụi
    đâm xóc vào cửa sổ để ngỏ
    xuyên qua cổ anh vào một buổi chiều nắng vàng rực rỡ
    và hẳn nhiên là anh đang ngồi

    anh đã muốn nán lại
    trên chiếc ghế quen thuộc của mình
    chờ mùa thu đi qua

    để những cành nhọn

    hoặc mục ruỗng già chết gãy nát trong cổ áo anh
    hoặc nẩy nở mầm xanh chồi non từ trong huyết quản anh

    anh đã muốn với tay đóng cửa sổ lại
    vì dường như mùa thu là quá lâu
    với những buổi chiều xao xác bên ngoài
    và cành cây bất động treo anh là là
    trên chính nơi
    anh đã chọn ngồi

    anh đã muốn gọi một ai đó
    vì đó là điều duy nhất anh có thể làm
    mà không phải
    rời khỏi chỗ
    nhưng đã từ lâu rồi, không ai đi ngang đây
    ngoài anh
    anh đứng ở bên ngoài cửa sổ
    nhìn vào
    bên trong ngôi nhà trống /rỗng không/mênh mông/lạc tông/long nhong/tin không/đừng hòng

    có một người đang ngồi trên ghế
    cổ bị đâm xuyên bởi một cành cây mùa thu
    và anh gọi khẽ

    11.2006

    9 nhận xét:

    1. Bài hay nhưng thiếu tinh thần lạc quan cách mạng, buồn quá ;)

      Trả lờiXóa
    2. Bài này hay nhỉ, trừ 2 cái câu tự dưng chữ bé tý lại. 1 câu hơi sến quá, 1 câu hơi không sến tý nào :-D

      Trả lờiXóa
    3. tựa đề khíu chọ quá; bài thơ có màu đa li nhỉ...(sự dai dẳng của ký ức:
      cành cây bất động treo anh là là
      trên chính nơi
      anh đã chọn ngồi

      Trả lờiXóa
    4. bài này hay nhưng ngay từ đầu đã "không có đồi không có biển" cảm giác có cái gì đó âm u chật hẹp (mặc dù không có đồi thì có thể có núi và không có biển thì có thể có đại dương, nhưng suy diễn ra thì cũng mệt phết), đến cuối lại có tai nạn thương tâm (đang ngồi chơi trên ghế thì bị cành cây đâm ngang cổ, hung thủ nhiều khả năng tên là Mùa Thu)

      thành ra khá rùng rợn

      Trả lờiXóa
    5. Tớ thấy hay nhất là những comment ở trên...:D:D:D

      Trả lờiXóa
    6. ui chà, cảm xúc trôi dạy miên man...lan man...man dại...dại dột...đột ngột...ngột ngật...
      ngạ...hắt xì hơi...hơi dài....dai....kẹo cao su....hi hi Rốt cục bác có thích ăn kẹo ko?

      Trả lờiXóa
    7. Rốt cuộc thì hay nhất vẫn là mấy cái comment....:D:D:D

      Trả lờiXóa
    8. không, bài thơ này hay mà em quach, đọc đi đọc lại vẫn thấy hay ...

      Trả lờiXóa
    9. tôi thấy giống bức tranh màu vàng chiều vẽ bóng cây thọt qua cổ ông kia ngồi sát mùa thu :)

      Trả lờiXóa