30.5.08

    Ghi Chép Vội Trong Lúc Rảnh Rỗi

    Má gọi.

    Chị M. đã về tới HN qua ngõ Thái Lan. Mọi người mất dấu chị ở Miến Điện. Anh cũng thôi theo dõi.

    Đèn ngoài hiên chợt sáng, chắc có con mèo hoang nào vừa nhảy qua sân. Anh nhìn đồng hồ. Lâu rồi anh không phải thức dậy vào giữa đêm để trả lời điện thoại. Lần cuối anh chỉ nói vài câu trước khi ngủ lại.

    “You know what this means to me! You’ve gotta do something!”
    “I know.”
    “You know what?! Fuck you.”
    “I know.”

    Anh dụi mắt nhìn căn phòng, thấy nằng nặng khó thở. Quyển sách đọc dở còn gấp trên ngực. Một tuyển tập văn học bìa cứng dày cộm của hai mươi lăm năm. Mấy trăm con người chen chúc trong đó. Anh lựa một tác giả nổi tiếng để đọc. Anh muốn biết ông ta chọn truyện gì sau năm mươi năm cầm bút. Một chuyện không có gì trong một chuyện không có gì trong một chuyện không có gì…cứ hết lớp này đến lớp khác vậy. Anh không biết mình đang đứng ở lớp thứ mấy thì thiếp đi.

    L. gọi.

    Anh đối diện cái áp-phích quảng cáo trên tường, chờ L. lựa mấy thỏi son.

    Ảnh cô gái to bằng người thật ngồi bệt trên sàn, hai chân khép lại, khụy nghiêng, hơi co về phía sau. Da nhẵn thín và áo váy hai dây mềm mại trơn láng, một người mẫu rạng rỡ, trọn vẹn như sáp gọt rờn rợn. Cô có khuôn mặt phẳng phiu, nhẹ hẫng với đôi mắt 3D màu lam ngọc, xanh điếng, trong suốt và sâu toang hoác. Anh cảm tưởng người ta móc mắt cô rồi lắp vào đó hai viên đá. Chúng nhìn anh trừng trừng.

    “Đừng tò mò.”
    “Tôi không tò mò.”
    “Đừng phán xét.”
    “Tôi không phán xét.”
    “Đừng thương hại.”
    “Tôi không thương hại.”
    “Đừng thích tôi.”
    “Tôi không thích cô.”
    “Đừng làm gì cả.”
    “Em xong rồi.”
    “Em thích không.”
    “Em thích.”

    L. lúc nào cũng nhỏ nhẹ. Khi xe chạy băng ngang khu mua sắm, những pa-nô rực sáng nhang nháng, L. bỗng nói.

    “Tự nhiên em thấy mấy cái đèn này buồn quá.”
    “Sao vậy.”
    “Em không biết.”
    “Nó có đang nhấp nháy không.”
    “Không anh.”

    Anh quay sang, chúng không nhấp nháy thật. Anh lại nghĩ về đôi mắt xanh. Nó xoáy không nguôi vào một chỗ nào đó trong những ý nghĩ nửa vời của anh. Anh không biết chính xác nó là cái gì. Anh cũng không hiểu tại sao cái áp-phích lại phản ứng vậy.

    Dì gọi.

    “Lâu không thấy V. ghé. Cái cây V. trồng cho dì chết rồi.”

    Dì gọi anh bằng tên vì chỉ hơn anh hai tuổi. Chưa bao giờ anh quen được kiểu nói chuyện của dì, giống như Dòng Danube Xanh yêu thích của dì, nó làm anh hụt chân.

    “Dì thách V. bơi được qua bên đó.”
    “Má biết thì sao.”
    “Có nước xoáy nữa. Sợ không?”
    “Không.”

    Năm đó dì 14 tuổi. Dì ưa thắc mắc nhiều điều anh không hình dung được.

    “V. thích đoạn nào?”
    “Tắm biển.”
    “Sao khôn vậy?”
    “Khôn gì.”
    “Không phải câu đầu tiên?”
    “Không.”
    “Không phải khoảnh trời qua ô cửa?

    “Không.”
    “Có ai bày tỏ thái độ với một nhân vật tiểu thuyết không?”
    “Không.”

    Với anh, nhân vật chính trong truyện là mặt trời Algeria nồng nhiệt, nhưng dì ghét chàng Meursault bình thản.

    Dì đứng trên sân khấu hội trường, cười lấp liếm vào khoảng không thinh lặng đột ngột. World in Motion thoảng qua trong trí lúc hai bức tường bắt đầu xê dịch, ép dần những hàng ghế đang đu đưa kẽo kẹt xiên xẹo; anh nghiêng về một phía, lọt hẳn một bên tai và mắt vào những phút 89 hiếm hoi xa xôi, Maradona liên tục vượt qua một nửa màn hình, sắp bỏ xa hàng hậu vệ trong chiếc TV trắng đen, dì nắm chặt tay anh. Un'estate italiana. Anh lấy lại thăng bằng, don’t cry for me Argentina, dì hát.

    Dì hay mở an-bum ảnh gia đình ra coi một mình.

    “Hồi trẻ chị Hai đẹp quá!”

    Dì nhìn anh, cái chao đèn làm khuôn mặt dì nửa tối nửa sáng.

    “Dì đẹp hơn.”
    “Thiệt không?”
    “Thiệt.”

    Dì đưa cho anh quyển sách.

    “V. thấy ngộ không?”
    “Ngộ gì.”
    “Đi học mười mấy năm ở nước ngoài, bài giảng đầu tiên lúc về nước là cái này.”

    Anh lật sơ vài trang đang mục rữa trên nền oi bức sền sệt mùa hạ, Chinh Phụ Ngâm: Tâm Thức Lãng Mạn Của Kẻ Lưu Đày. Đã gần nửa thế kỷ.

    “Ước gì dì có mặt trong giảng đường lúc đó.”
    “Chi vậy.”
    “V. đoán thử.”

    Anh không muốn đoán gì cả. Dì còn rất trẻ, trẻ hơn anh bây giờ. Bà ngoại ngồi bên, vuốt vuốt sóng mũi của dì. Bà ngoại cũng đẹp.

    Feynman gọi.

    Ông nhắc anh coi lại phần đầu bài giảng Atoms in Motion, có “if” “a drop” nhưng không có “half a glass of water”. Anh đã tự ý thêm vào, hoặc nhớ lộn, khi nói chuyện với T. Đối với anh, ông là người dễ mến và hài hước, mặc dầu chỉ qua loa vài câu rồi thôi.

    I moved away from the wall, because I figured if I got hit, I'd get hit from the back, too.”
    “Surely, you’re joking.”
    “No, it’s Newton’s. It’s universal.”

    K. cũng gọi.

    Nhưng để nhắc chuyện khác. Vẫn cái giọng đậm chiều nào trong công viên.

    “Anh không nói gì đi?”
    “Em muốn anh nói gì.”

    “Anh yêu em.”

    K. không nói gì sau đó. Anh chú.

    T. gọi.

    “Tuần sau tao đi.”
    “Ờ.”

    Anh với tay bật máy tính.

    T. kiên nhẫn. Luôn nghe anh nói về những kế hoạch của mình một cách chăm chú như thể chúng sẽ như thế. Không thể nào khác được. Vấn đề là nên làm thế nào cho nó tốt đẹp nhất thôi. Nhưng anh có quá nhiều kế hoạch, mắc song song và nối tiếp chằng chịt. Mỗi lần đổi một chi tiết nhỏ là một sự xáo trộn kinh khiếp. Nhưng thỉnh thoảng anh lại phát hiện mình không vừa ý về một điều gì đó (hoặc ngược lại). Để bớt sai sót, anh nhờ T. lập cho mình một cơ sở dữ liệu, truy ngược và dự phóng đời sống dựa trên những điện tích biểu dương cho một giá trị mặc định ảo nào đó (tr.29).

    T. nói từ từ thôi. Primary key (candidate key) cũng là unique key (candidate key), alternate/secondary key (candidate key), foreign key (set null), compound/composite key (foreign key), natural key (candidate key), surrogate key (candidate key), candidate key (minimal superkey) … Rối chưa. Thực sự anh cần cái nào hơn cả, T. quên dặn. Máy thì không khi nào quên và ít nhầm lẫn nhưng dễ bị treo. Anh vừa sử dụng vừa mua sách về tự học. Anh cập nhật data ngày hai lần. Và nếu cần, sync in real time. Anh thấy đó là một giới hạn chấp nhận được.

    Ba gọi.

    “Con đang làm gì?”
    “Con đang chạy bộ.”
    “Đầu gối đỡ nhiều chưa?”
    “Nhiều rồi.”

    Anh chạy tới vòng thứ mấy chục, nhịp tim đập loạn xạ. Anh tự hỏi ở tuổi mình thì ba chạy được bao nhiêu vòng.

    Có những đêm anh nằm mơ thấy ba lái chiếc Jeep lùn mui trần, vừa sang số vừa nhìn vào cuốn từ điển bỏ túi.

    Xe bắt đầu leo đèo, đi dần vào địa phận ĐD. Trời khuya man mát sương mù. Tầm nhìn ba thẳng và căng hết cỡ, rồi bị gẫy gấp theo sau mỗi khúc quanh cánh chõ trước khi kịp đổi hướng. Ông chủ đang lên tăng-xông nằm ở băng sau chiếc Peugeot, tựa vào vai bà chủ thở khó nhọc. Ông cần khí hậu lạnh giống vùng đồi núi quê hương. Anh dừng lại một chút để mơ về Những Vì Sao (bản dịch của TVMT), đột nhiên xe cán phải vật gì, xốc chồm lên như muốn lăn xuống vực. Ông chủ ngồi bật dậy.

    Qu'est-ce que c'est? Qu'est-ce que c'est?”

    Lúc khác anh lại thấy ba đứng trước rạp xi-nê DK ở PK, mặc lễ phục Không quân hồ cứng thẳng nếp rất đẹp, một tay dấu hờ đằng sau lưng, một tay xoa đầu con quân khuyển.

    Cánh chiếc C-130 bắt đầu quay, chầm chậm biến con đường trải nhựa duy nhất của thị trấn thành phi đạo. Anh tò mò muốn biết đó là một cảnh trong Catch-22 hay Forever Young. Anh mon men vượt những đường biên không ngừng kẻ lại giữa bầy kỷ lục hiện hữu mang thông số hệ tọa độ có 2,5 chiều định vị [Rởm. Got’ya.]

    It is what it is.

    Giấc mơ và ký ức anh luôn đan xen vào nhau. Thi thoảng được nối dài, chỉnh sửa với nhiều tình tiết mới, anh biết, nhưng khung cảnh và nhân vật thì cũ. Tất nhiên. Anh thuộc nằm lòng từng đoạn ưng ý. Và anh vẫn sống vuông góc với những gì ngang qua mình.

    Tháng tư gọi.

    “April is the cruellest month.”

    Anh gọi.

    04.2008





    6 nhận xét:

    1. “Đừng tò mò.”
      “Tôi không tò mò.”
      “Đừng phán xét.”
      “Tôi không phán xét.”
      “Đừng thương hại.”
      “Tôi không thương hại.”
      “Đừng thích tôi.”
      “Tôi không thích anh.”
      ....

      “Đừng đọc blog của tôi.”
      “Tôi đọc xong rồi.”
      “Có thích không.”
      “Chậc, thích!”
      ....

      ....:)) :)) :))

      Trả lờiXóa
    2. @Nhị Linh: Phim đấy xem được không bác? Nghe nói có chú gì mà bác bảo giống em đóng phải không? Hehe... ;D

      @quachhiennb: Chậc, ... ;))

      Trả lờiXóa
    3. "Anh thấy đó là một giới hạn chấp nhận được"

      "con quân khuyển"

      :))

      Chả liên quan gì, nhưng em cứ nghĩ đến "Chungking Express" hehe

      Trả lờiXóa
    4. Đọc bạn KV, luôn luôn ngạc nhiên, dù không hiểu gì hết trơn.

      Trả lờiXóa
    5. đọc entry này chợt thấy chút e dè, thấy như đang ngắm một món đồ chơi điện tử, bề ngòai thật đơn giản, vuông vắn, bóng lóang với thỉnh thỏang nút bấm, không rõ là nút bấm gì, ví dụ như "xanh điếng"; "mấy trăm nhà văn chen chúc trong một cuốn tuyển/chọn gì cho năm mươi năm ?""sống vuông góc với những gì ngang qua.." ...

      Trả lờiXóa
    6. xi-nê DK ở PK,
      hoi nho, co duoc song va hoc gan do, sau truong co suoi a lo mo suc vat, duong den truong day Son Cuc.
      Cach day may nam co ghe. Tan hoang dat troi dao lon, khg co nhu cau nhin lai Diep Kinh. Xin vao coi cai cai truong va cai nha, khong duoc cho vo.

      Trả lờiXóa