19.12.07

    Khinh

    Thật ra có những điều mình chờ đợi từ rất lâu. Và khi nó đến lại ngạc nhiên quá đỗi. Ngạc nhiên thở phào.

    Vào một buổi chiều nào đó trong năm, ở một nơi nào đó, một điều nào đó, tương tự như vậy đã xảy đến với tôi. Có lẽ đó là lúc tôi nhàn rỗi nhất và cảm thấy tự tin hơn bao giờ hết. Ðơn giản là nó đã nói ra: nó coi tôi như cục cứt. Không quanh co ngại ngùng gì hết. Nó nói phải, nó coi tôi như cục cứt thật. Bất ngờ tôi lại bật ra ý nghĩ tôi cũng vậy. Tôi coi nó như cục cứt. Thẳng thừng lắm, không phải là phân, là đồ dơ bẩn, là rác rến, mà là cứt - hệt như những gì nó nghĩ về tôi.

    Lẽ ra chúng tôi không nói cho nhau nghe những lời như vậy. Vì nó luôn tự cho mình là người lịch sự, còn tôi trước giờ vẫn nghĩ mình đứng đắn. Chúng tôi đã nhã nhặn vậy vậy rất nhiều rồi.

    Nó đã ngậm tăm mà mai mỉa tôi, còn tôi thì cay cú chịu đựng những nhục nhằn lỡ cỡ. Vậy cũng được. Ðiều tôi không hiểu là nó ghét tôi ở điểm nào và từ bao giờ? Trong cách trình bày của nó, nói đúng ra là lời giải thích của nó tại sao tôi là cục cứt mà lại không là những thứ khác, có cái gì đó lổn ngổn, luộm thuộm, không minh bạch và thiếu nhất quán. Ban đầu thì nó nói nó ghét tôi từ khi tôi còn là học trò của nó, bởi vì tôi ngu quá, không giải nổi một bất phương trình bậc hai. Rồi có lúc nó nói là nó ghét tôi khi tôi tặng nó bó hoa đầu tiên sau những lần hẹn hò. Loài hoa đầy gai mà nó rất không thích. Khi khác nó lại nói nó ghét tôi vì tôi đã giật cái bình sữa nó đang bú, lúc đó tôi vừa lẫm chẫm biết đi còn nó thì mới biết lật. Nó chán chê tôi từ hôm qua. Vậy là mới thôi à? Nó nói không, lâu rồi. Lâu là bao lâu? Không biết. Và nó chợt nhớ ra, hình như trong lớp tiếng Anh thì phải. Nó ghét tôi từ lúc đó, vì tôi hay quạu quọ, cho bài kiểm tra rất khó, vô lớp không đúng giờ, bắt bí học sinh, và thường nhái giọng phát âm của nó để làm trò cười. Rồi nó lại nói không, nó lộn rồi, nó ghét tôi từ thuở còn đi học, ở trọ xa nhà, đứa nấu ăn, đứa rửa chén. Học bài cũng ngồi học cùng. Ði uống cà phê cũng đi cùng. Tối nằm gác chân chữ ngũ đong đưa kể chuyện đầu cua tai nheo. Nó ghét tôi, đâu có gì đáng để nói thêm vì thực ra tôi có coi nó ra gì đâu. Vậy mà tôi vẫn muốn biết tại sao nó ghét tôi và nó thì muốn giảng giải ngọn ngành lý do nó ghét tôi. Nó ghét tôi vì tôi hay ngủ dậy trễ. Nó ghét tôi vì sự thông thái đáng nghi ngờ của tôi. Nó ghét tôi vì từng tuổi này còn lông ngông chưa nghề ngỗng gì ra hồn, mà cũng không làm được cái tích sự gì đáng gọi là. Nó ghét tôi vì tôi hay lang thang chỗ này chỗ nọ mà không hề nói cho nó biết. Nó ghét tôi vì tôi cao hơn nó một cái đầu. Nó ghét tôi vì tôi đen đủi cù lần. Nó ghét tôi vì những cô gái khác không ưa nó. Nó ghét tôi vì tôi ăn nhờ ở đậu nhà nó. Nó ghét tôi vì tôi không sao bì kịp đức hạnh con cái nhà nó. Nó ghét tôi vì tôi chẳng bao giờ hoàn toàn tin lời nó nói. Nó ghét tôi vì tôi bỗ bã chứ không ngọt ngào khôn khéo như những chàng trai nó từng nép vào ngực. Nó ghét tôi vì tôi đã mắng mỏ nó trong sở làm, trước mặt những đồng nghiệp khác chỉ vì cái dự án tôi giao cho nó đã quá kỳ hạn một ngày mà nó chưa làm xong. Nó ghét tôi vì khi nó cho người gọi tôi lên văn phòng của nó, thì tôi lại tông cửa vô với bộ mặt kênh kênh. Và chưa đợi nó kể lể hết về cái quyết định sa thải tôi thì tôi đã trả lời là tôi đách cần cái chỗ làm này, là tôi không bất tài như nó tưởng. Nó ghét tôi vì nó ghét tôi quá. Nó coi tôi như cục cứt.


    Tôi đã suy nghĩ rất lung về chuyện ghét bỏ. Nhưng chưa lần nào tôi thấy thú như lần này. Tôi muốn la lên, muốn hét lên, hạnh phúc quá, nó ghét tôi, tôi ghét nó, chúng tôi ghét nhau, chúng tôi nói ra, chúng tôi tâm sự cho nhau bao nhiêu uẩn ức bấy lâu. Tao coi mày như cục cứt. Vậy hả? Trời ơi, tao có khác gì, tao cũng coi mày như cục cứt. Ít khi nào chúng tôi lại có dịp nói và nghe những lời thật như vậy. Chưa bao giờ thì phải.


    Tôi ngồi xuống. Thành phố đi ngang qua. Những con đường của tôi, những khuôn mặt của tôi, những vầng mây thơ ấu của tôi, những và những… Tôi đứng lên. Tôi đi ngang qua thành phố. Mỉm cười hài lòng, về tôi, về nó, về chúng tôi, về chúng ta, về tất cả…


    Tôi chưa tự hỏi tại sao tôi lại ghét nó. Không lẽ chỉ vì nó coi tôi như cục cứt nên tôi cũng coi nó như cục cứt. Ấu trĩ quá phải không? Không, tôi không hề là người như vậy. Tôi có thể không nhã nhặn, bặt thiệp nhưng ít ra chín chắn, và thỉnh thoảng, rất độ lượng.


    Ðây phải chăng là một vài ngày lẻ loi trong đời tôi thấy lòng mình phơi phới lạ? Tạm biệt nỗi niềm của nó, sự trỗi dậy của tôi. Ði qua đi, bóng đêm và ánh sáng. Tôi đã không tìm thấy. Xin chào.

    2001


    2 nhận xét:

    1. Hì hì…Sorry, đã chuyển sang Unicode rồi đấy ạ.

      Trả lờiXóa
    2. Chả đọc được gì cả.

      Trả lờiXóa