5.1.08

    Cứ Lấy Của Người Làm Của Mình

    Các ông nhà vặn, nhà thợ, nhạt sỉ là cứ hay lấy của người làm của mình lắm. Ý thức tư hữu thì cao mà kiến thức về các cơ sở pháp lý cho sở hữu chủ thì kém. Thích là tuyên bố thành lập ngay tại cửa. Khơi khơi vậy.

    Đang định tán: “Em biết không?” thì mợ lại mũm mĩm: “Anh đọc thơ HNC đấy à?/ TTT đấy à?/…” Nói chung là tuỳ theo [từng] mợ [một]. Thật ra ông trước là “thấy”. Hơ, chưa thấy làm sao biết? Mà có định thơ thẩn gì đâu, chỉ là muốn tâm sự vô tư lự: “Em biết không, cái thằng khốn lạn ấy…” lại phải ngậm hột thị, nửa cười lịch sử bí hiểm: “Không.”

    To be or not to be thì có gì đâu mà lớn chuyện. Rõ ràng mọi người sinh ra đều bình đẳng, có quyền sống, quyền tự do hỏi và tự do mưu cầu không hỏi, sao lại gán ghép vơ vào là của mình nhỉ? Cứ làm nhau mệt mỏi thế này. Đấy, lại phải mượn câu chữ của nhà đoan (chính) khác, mà câu này thì là chuyện thường ngày ở huyện lắm cơ, vẫn phải trích (dịch!) mới khổ. Nói cho mà biết, nếu tái diễn cái trò kidnap bỏ bị làm con tin không đòi tình chuột thế này mãi chả mấy chốc mà cạn kiệt vốn lúng la lúng liếng. Thằng giàu tha hồ than nghèo kể khổ. Thằng nghèo không xài (sang) không thấy nghèo, nên thánh nhân gọi là “biết cái chân”.

    Chân thì được, nhưng hễ động tay, động mồm là y như rằng chực sẵn vài ả cô hồn, sống chết có đủ, hoặc ngồi chồm hỗm ngay nóc họng, hoặc nhảy xổ từ trong cũi ra mà dụ dỗ, khuyên răn, nài ép, dọa nạt. Tính đã lười, lại yếu bóng vía. Không thế này thì cũng thế khác. Xin em tha lỗi cho anh.

    Hôm kia lơn tơn thế nào, lại gặp một bác Ăn-lỗ-xác-xông-lông-nhông Mác-xít-con-bọ-xịt Ê-gà-tần. Bảo đại khái thế này, tao đang đứng ở trạm xe buýt không có tu huýt, một thằng lại cà khịa hỏi: “Mấy giờ rồi?”. Biết ngay là nó đang hỏi giờ. Thằng khác quay sang cô bé: “Bây giờ là số mấy rồi hỡi em?” Biết ngay là nó đang làm thơ dơ dáng. Vì khẩu khí nó lạ thế kia ấy mà. Ôi, bác Ê-gà-tần, em nghi ngờ cái phán quyết cuối cùng của Chúa này lắm[1]. Có khi đang định móc túi ấy chứ. Chẳng qua là nó uốn éo thân mình lấp lỗ châu mai, hẹn hò chợ đen nháy nhỏ, ác-xí-òm trước, dọn đường ta rộng thênh thang thước tám cho bác bước, nên bác biết thế, bác nghĩ thế, bác vin thế. Dàn cảnh hiện trường, ép cương người vô tội thì vệ tinh định vị nào mà chả nhiễu sóng hả bác? Chỉ thương cho mấy bà mợ bé bỏng chiều quê ngoại, bị [em] “văng” từ sáng đến tối mà không cảm “chương” được.

    Đã nói là càn rỡ, thích lấy của người làm của mình thì đến bác cũng chả có quyền gì mà phạt biểu ý kiến (một cách tách – nghỉ chút đi uống nước – bạch làm hai như vậy), cũng chả cần khẩu khí này nọ làm chi cho nó nhọc. “Because I said so” là xưa rồi Diễm, bây giờ là thời của “Because I told you so.”

    Vì chân mấy cái forward contract đểu (giả) đó mà giờ này em vẫn còn phòng không gối chiếc đấy bác ạ. Đúng là những ám ảnh hủy hoại. Ờ, há miệng mắc quai (đứa nào nói đó?)



    [1] Ai biết, có thể bác đã không đồng ý với bọn Nga ngố.

    Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét