25.2.08

    Nửa Đêm Đi Đái

    Mười lăm năm. Khoảng thời gian không quá dài , không quá ngắn cho một đời người. Hắn đã trở lại sau vài giấc ngủ trên chiếc Boeing 747 của hãng Hàng không Singapore. Tân Sơn Nhất buổi chiều ngồi đứng cầm bảng khói thuốc mồ hôi bao nhiêu thứ khác trên những chiếc xe đẩy hàng. Không có mưa cho một buổi chiều oi nồng. Chỉ có anh Hai. Phải mầy không? Phải chớ. Lâu quá trời Tư ơi. Ờ, lâu quá trời. Tại sao là thứ Tư? Hắn đâu có anh hay chị nào nữa. Bộ má chạy giặc đẻ rớt người nào ở giữa sao? Có bao giờ hắn thắc mắc. Tư dưng hôm nay lại thắc mắc. Phường mười ba, quận mười. Chú đi ra dùm con, dạ xe con không dám vô trong này đón khách. Cái bịch này luôn hả. Ờ. Á, đụ mẹ cái thằng này. Ðâu có, người quen, xe nhà.

    Con dề hửng con? Lại má rờ. Trời cha mầy, cái đầu cũng còn dẹt lét. Bộ mầy dề thiệt hửng Tư? Dạ. Con! Phù… Anh sợ mầy chịu nóng không nổi, bắt cái máy lạnh trong phòng trong. Rồi. Vô nghỉ đi. Giờ giấc lộn xộn mệt lắm nhang mậy. Ðể đại đồ đạc đó đi.

    Hắn nghĩ: chưa gì đã nhớ Cali. Cũng những buổi chiều

    Lâu quá không thấy anh tới. Anh bận. Vô đây Hương. Lính mới. Ðủ tuổi chưa? Dư rồi đó cha. Em mới làm hả? Mới ở đây thôi. Hắn thấy đau đầu. Hắn hay bị đau đầu bất tử, nhiều khi lại nhằm lúc gay cấn. Anh sao vậy? Ðâu có sao. Bộ B40 của anh có vấn đề hả? B40 là cái gì? Là cái củ chuối đó, cái súng phóng lựu của anh đó. À, không có. Em học ở đâu? Nghe mấy anh kia hay nói vậy, hi. Lạ thiệt, hắn muốn buồn nôn. Mới két thứ nhất thôi. Mới két thứ nhất thôi đó.

    Giường nệm bồng bềnh. Nửa đêm đi đái là trích đoạn cuốn tiểu thuyết chuơng hồi của gia đình hắn. Gia đình à dĩ nhiên chương một không phải là nửa đêm đi đái. Chương một kể cũng lâu rồi, nhiều chuyện lằng nhằng lắm. Nhưng đoạn cao trào là nửa đêm đi đái ở một thành phố ven biển, thấy một đám người tụm năm tụm ba, chưa kịp la đã ăn một thoi vô chấn thủy. Mày mà la tao đạp mày xuống cho cá ăn. Trời ơi, sợ thấy mẹ, la gì. Xém nữa là lộ. Tại cái thằng mắc dịch này. Mẹ, kêu thằng tài công lẹ lên.

    Những hàng lưới mắt cáo. Buổi sáng ngồi lấy hai cái muỗng kẹp dây điện nấu nước. Buổi chiều ngồi lấy hai cái muỗng kẹp dây điện nấu nước. Ðèn tắt cái phụp. Thằng gác trại đi vô chửi rầm rầm tiếng Mã tà Ma ní. Lại buổi chiều, buổi chiều ở đây có nhiều hôm đẹp. Hắn đứng dạng chân ném những hòn sỏi vô bụi cây là la lá la ở trần - tắm biển, ở trần - tắm biển, ở trần - tắm biển, ở trần - tắm biển, ở trần - tắm biển, ở trần - tắm biển What’s your name? Ổng hỏi mày tên gì? Ồ...ồ…

    Thái Bình Dương. Thái Bình Dương xanh thẫm nối Hawaii - Long Beach bằng những tàu đánh cá thỉnh thoảng có máy bay sơn hàng chữ U.S. Coast Guard rà rà trên đầu. Ông già và biển cả không phải là trích đoạn trong cuốn tiểu thuyết. Mà là một giấc mơ không thành của nhân vật chính. Ðúng ra bắt cá kiếm, ăn cá sống, nhưng ngoài ra còn phải quay tời, thu lưỡi. Và cho đến khi lên bờ vì bị dây chão nghiến nát vài ngón tay, chưa có ngày nào hắn thấy mình thực sự là Hemingway.

    Bức tường đã sụp. Hắn biết bức tường đã sụp. Ðông-Tây không còn nữa. Nước Ðức là một. Nhưng sau đó thì Liên bang Xô Viết không là một. Cái điều hắn không biết được là nếu chiến tranh lạnh kết thúc, những kỹ sư hàng không tân binh như hắn đều khó xin việc. Hắn cũng không trẻ trung gì. Nhưng sao? Thung lũng hoa vàng chào đón hắn sau vài năm la lết thêm ở thư viện trường với mạch điện và con chip. Hắn đã thực tế hơn rất nhiều. Ðó là lý do tại sao hắn không hề thành Bill Gates như đã từng làm Hemingway. Nhưng nếu Bill Gates vẫn còn ở lại thì Bill Clinton ra đi, những công ty điện toán hào hùng một thời ra đi. Không còn cuộc cạnh tranh khốc liệt nào nữa, dù là để được thăng chức, nâng lương hay dành quyền bá chủ thị trường. Cái quyết liệt đi rồi. Những hào hứng máu me và trí tuệ cũng cạn rồi. Cạn như cửa biển hoang tàn đầy rác. Với hắn cũng vậy. Với các công ty sống sót cũng vậy. Có cái gì đó không thuận tay, không thuộc về họ. Tất cả đều ngơ ngác chấp nhận những đấu đá lặt vặt để tồn tại. Tồn tại, cái mà hắn thấy là khó. Khó quá chừng.

    Ðụ mẹ, sao không biểu nó chết ở bển luôn. Thôi mà ông. Ba thắt cười quá. Một ông già ốm nhom ốm nhách, chân nam đá chân chiêu, tay quơ loạn cào cào như đang ra sức thoát khỏi anh hắn. Ba nè em. Ủa, ba. Ờ, mới về mậy. Ông già lầm bầm vài câu rồi luồn vô chỗ giữa cái đi-văng và bức tường, ngồi xả dài hai chân, bắt đầu ngáy khò khò. Hắn nhớ có nghe kể rằng ba hắn trong một phiên trực đêm đã bị quân cảnh bắt vì tội chơi hàng. Vô khám ngồi. Chờ ngày ra tòa án binh. Nhưng những người mở cửa trại tạm giam không đeo bông mai nào trên áo hết. Họ gắn sao vàng năm cánh trên cầu vai. Anh về! Ðợi lệnh trình diện chính quyền cách mạng. Sau đó ba hắn đi trình diện chính quyền cách mạng vài năm. Hắn nhìn ra sân. Khoảng sân nhỏ bằng cái ban-công nhỏ. Ba vẫn còn đạp xích lô hả anh Hai? Ờ, nói không chịu nghe! Nghe cái gì mậy? Tao nói hoài sao mậy hổng chịu thủng cái con ráy. Mày có nghe người ta nói không Ðụ mẹ cây bông hồng, mày không lao động, đéo cho mày trổ bông* à hà…Ổng đạp hai bữa, cầm lấy tiền đi nhậu một bữa, biết thế nào anh cũng chuộc. Hơ, ai biểu mày chuộc? Ðụ mẹ, mày hổng chuộc tao mừng hà! Má hắn lấy tay quệt ghèn trên hai con mắt tèm nhem. Thây kệ ổng con. Già sinh tật mà. Hay tắm rửa thay đồ anh chở mày đi lòng vòng chơi. Buổi chiều người ta ra đường chi nhiều vậy? Anh Hai chở vô quán cà phê Thanh Niên đối diện Tao Ðàn. Có bồ chưa mày? Muốn về Nha Trang không, anh hợp đồng xe cho đi? Thôi… chi. À, lại nhà chị mày chơi chút. Sẵn tao giới thiệu luôn. Thưa bác, em con ở bển mới về. Bác. Vậy hở, vô nhà chơi. Em, thằng Tư. Chú..ngồi. Dạ được chị.

    Chị Hai tương lai dáng người thanh mảnh. Hắn độ chị chừng hai chục, vậy chắc trẻ hơn anh Hai khoảng hai con giáp. Chị mặc pijama bằng vải hoa với hai cái túi đàng trước. Chị đi như con mèo. Nhà của chị nằm trong hẻm. Trên tường có treo hai tấm hình Britney Spears. Anh Hai ngồi cạnh chị cười cười. Thôi để anh về đặng má chờ cơm. Chút nữa mà. Thôi. Anh về. Chú về. Em về.

    Bốn giờ sáng. Hắn ngủ không được. Ðiện phòng tắm còn sáng. ngồi thu lu trong góc. dậy chi sớm? hứng nước để sáng đặng xài. Ai quét xào xào ở đằng trước? Người ta dọn hàng. Ai nói rì rầm ở đằng trước? Anh Hai mầy với bạn nó.

    Hắn gặp thằng Sứt anh là anh thằng Sứt em ở vũ trường Majestic. Nó là hàng xóm cũ. Bố nó là bộ đội Trường Sơn phục viên. Sao qua được bên này? Hội cựu chiến binh Mỹ mời sang. Làm chi? Làm nhân chứng. Nó hết sứt nên nó nói rành mạch là anh Hai của hắn mới bị mất một chân. Anh mày nó thồ thuốc lá lậu qua biên giới Tây Ninh, nửa đêm đi đái nên bị mìn con cóc. Như vậy còn có lý. Ðã từng đóng quân ở Cambốt bao nhiêu năm lẽ nào lại không thuộc đường đi nước bước. Cũng nhờ bao nhiêu năm ruồng bố ở chiến trường K., anh hắn mới kiếm được nguồn hàng. Má hắn khỏi muối dưa ra chợ. Hắn khỏi gửi hàng thùng về.

    Phương đó sao? Cô bé tắm mưa chung ngày xưa bây giờ đã là một người đàn bà đẹp. Người đàn bà đẹp hồ hởi đứng giữa giảng đường Ðại học Kỹ Thuật Texas nói về Trịnh Công Sơn về Bob Dylan về Beatles về Sài Gòn 68 về Paris 72 về bao nhiêu thứ khác trên những bến phà lịch sử. Nhớ Tiểu không? Nhớ, đừng bày đặt. Má anh đau. Bởi vậy em mới nhờ người quen nhắn anh lại. Ðau làm sao? Bác rang thuốc súng, bị phỏng mắt. À, rang thuốc súng. Từ ngày anh Hai nghỉ buôn thuốc lá, chuyển qua thu mua phế liệu. Cái nhà biến thành cái kho. Rồi cái kho biến thành nhà lầu. Nhà lầu biến thành nhà lầu lớn. Nhà lầu lớn thành nhà kho lớn. Nửa đêm đi đái, thấy mẻ thuốc còn ướt, tao mới hong, hỏng dè. Hắn tần ngần. Em qua đây lâu không? Em được cái học bổng nghiên cứu sinh của Hội trao đổi văn hóa Việt-Mỹ. Về Việt Nam? Việt Nam: những năm sáu mươi, bảy mươi.

    Cơm trưa xong. Cơm trưa xong rồi anh Hai leo lên đi-văng ngủ. Chị mới tới. Cầm theo xấp thiệp mời và đi lên lầu. Má cũng ở trên lầu. Anh Hai tóc muối tiêu nằm rên ư ử. Tháo nó ra em coi thử. Hắn thấy anh Hai lần hồi cởi chùm dây đang nịt chặt cục gỗ vàng nghệt, cứng ngắt. Hắn thấy chỗ đầu gối bị cụt có ba bốn đường ngang dọc. Hắn thấy thịt chỗ lồi chỗ lõm, lam nham lở nhở. Hắn thấy mình sờ vô chỗ đó.

    Anh Hai ngủ rồi. Hắn đi ra đi vô, ngó cây sứ Thái Lan trần trụi uốn éo trong chậu sành, ngó tụi nhỏ chơi tạt lon la hét ầm ĩ, ngó tấm hình anh Hai chụp hồi Trung học Đệ nhị cấp. Hắn cầm cái chân giả lên soi mói. Hắn ngắm nghía cái màng tang anh Hai. Hắn đập mạnh vô đầu anh Hai. Máu thấm tràn lên trên gối. Anh Hai vẫn nằm im như ngủ, trán lấm tấm mồ hôi.

    Hắn kéo cái ghế bố ra hiên. Nắng đã dịu xuống. Giờ này chắc chị đang viết thiệp trên lầu.

    Hắn nghĩ: chưa gì đã nhớ Cali. Cũng những buổi chiều

    …mùa hạ, 2003.




    * Nhại thơ Nguyễn Đức Sơn

    6 nhận xét:

    1. Cái kết lạnh gáy ghia. Khuê Việt in tập truyện đi cho Bò làm bìa nào.

      Trả lờiXóa
    2. truyện kinh khủng quá, không chịu nổi, nhân đạo kiểu này vô ...nhân đạo quá sức.

      Trả lờiXóa
    3. Khổng Tử dạy rồi: "Cái gì có nội dung phi lễ thì chớ có đọc" ...Vậy mà lại trót đọc....:D:D:D

      Trả lờiXóa
    4. nửa đêm đi đái thì bảo đi đái, sao lại nói có bàng hữu đến thăm. Cái dòng ý thức này ngợp ngụa

      Trả lờiXóa
    5. Người đọc còn sống dở chết dở nói gì đến nhân vật.Trời ạ !

      Trả lờiXóa
    6. Không thấy gì hết, ngoài nỗi buồn...

      Mỗi lần đọc lại, lại thấy buồn hơn một chút.

      Trả lờiXóa