15.1.08

    Chuyến Tàu Của Tôi

    Cuối cùng thì người đi với tôi suốt quãng đường còn lại là một người đàn bà hết sức nhạt nhẽo. Càng về sau chúng tôi càng không có gì để nói . Chỉ có những khoang tàu trống trải nối dài trước mắt tạo nên một cảm giác sâu hút đến ngộp thở. Người đàn bà gối lên vai tôi ngủ ngon lành, một tay giữ chặt bịch giấy lỉnh kỉnh đồ đạc với hai con gấu bông thò đầu ra, tay kia níu hờ ve áo tôi. Bà ta là ai?

    Con tàu chạy loanh quoanh thành phố suốt ngày suốt đêm không có trạm nào là trạm cuối. Những người khách lên xuống thờ ơ nhìn nhau nơi bậc cửa rồi lặng lẽ tìm một chỗ, ngồi xuống. Sau đó ngó mông lung qua thành cửa kính, hoặc rút một ổ bánh mì ra gặm, hoặc vừa đeo earphones vừa đọc sách dưới ánh sáng đèn lờ nhờ chao đảo.

    oOo

    Tôi tự hỏi những cô gái nhí nhảnh, dễ thương, vui cười hồn nhiên vừa ở xung quanh đây bây giờ đã bỏ đi đâu hết. Có thể họ đã xuống ở một trạm trước. Nhưng còn người thiếu phụ trẻ, xinh đẹp và hiểu biết ngồi cạnh tôi rất lâu cũng biến mất. Chúng tôi đã trò chuyện rất tâm đắc. Trong chiếc áo pull trắng, cổ cao, hai ống tay áo phủ dài xuống tận từng lóng tay, cô đã làm lung linh một khoảng không gian rất nhỏ. Ước chừng chỉ bằng đôi mắt tôi thôi. Chiếc váy ngắn màu xanh đậm chắn ngang đùi tôn trắng thêm đôi chân dài thon thả đang cố khép chặt vì lạnh. Và gió, gió thổi trên vành tai ửng đỏ làm vài cọng tóc mai vén khéo rớt xòa xuống. Những sợi tóc màu nắng tiết lộ thói quen không đội mũ và lúc nào cũng được xõa tung quanh bờ vai tròn trịa. Thật lạ, lúc này cô ta đang ở đâu? Tôi ngờ có một sự đánh tráo trong lúc tôi thiếp đi. Có thể đó là một cách trả thù cho sự thiếu tế nhị của tôi ban nãy. Tôi đã khen cô nhiều lắm, gần như mọi thứ trừ chuyện cái nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt. Tôi đã nói ra ý nghĩ kỳ quặc của mình. Cái nốt ruồi ấy, ngay chỗ ấy đấy thường là cái nốt ruồi của những người quá lãng mạng. Người ta không nên đặt tình yêu một cách đầy tin tưởng vào những người như vậy. Họ bay nhảy lắm. Cô đáp lại lời tôi bằng một cái bĩu môi dè dặt. Tôi ngỡ mình đang nói đùa nhưng hình như cô đã không nghĩ như vậy. Có lẽ cũng vì thế cô đã bỏ đi không chào tạm biệt, ở một khoảnh khắc tôi không thể ý thức được sự ra đi đó. Phải, tôi đã đang ngủ lúc đó.

    Người đàn bà cựa mình:

    _ Ðến chưa anh?

    Tôi im lặng. Ðây là một sự nhầm lẫn không mấy dễ chịu. Và tôi đã chẳng tài nào lần ra được nguồn gốc của sự dây dưa lạ lùng này. Chỉ thấy giữa tôi và bà ta chắc có liên hệ nào đó, dầu không rõ ràng nhưng vẫn thể cảm nhận được. Ngay cả mấy con gấu bông cũng gây cho tôi cảm tưởng thân thuộc. Người đàn bà lại thở đều trên vai.

    Lẽ nào phép lạ đã xảy ra, biến một người phụ nữ trẻ đẹp, dịu dàng, hoạt bát và tươi tắn ngồi cùng tôi sau vài chặng dừng tàu thành một người đàn bà già nua, ủ rũ và mệt mỏi. Không, không thể nào. Có chăng là ác mộng. Vẻ an tâm và cách thức biểu lộ một sự gần gụi vô hạn mỗi khi bà ta xoay mình, tựa vào ngực tôi, vòng tay qua cổ tôi, vẫn trong giấc ngủ, đã làm cho tôi muốn phát hoảng. Không hiểu sức mạnh nào đã níu tôi ngồi im chịu đựng những nhùng nhằng như vậy mà không đứng dậy, gạt phắt bà ta ra và bỏ xuống ở trạm kế tiếp. Tôi nghĩ nếu làm thế thì thật bất nhã. Con tàu rầm rì chạy.

    oOo

    Cái cô gái ấy, cô gái trong chiếc áo cổ lọ cao với đôi mắt đen và hàng mi rậm. Tự dưng tôi nhớ nàng quá đỗi… Nàng duyên dáng cả trong cách thức mân mê cái xắc trên tay, thỉnh thoảng lại cười lên khe khẽ. Cái xắc đó sao mà nhỏ quá. Tôi đoán nó không thể đựng được gì nhiều ngoài giấy tờ tùy thân, một mảnh gương soi, một thỏi son và ít tiền lẻ. Nàng giản dị, đơn sơ và gọn gàng. Nàng không ngổn ngang đồ đạc như người đàn bà này. Không khăn choàng cổ, không áo len. Không giỏ to, giỏ nhỏ. Mộc mạc và tự nhiên, nàng nép sát vào tôi mỗi khi tàu chạy qua những căn hầm tối đen. Ðể sau đó lại thẹn thùng khẽ nhích ra xa. Tôi thở dài. Vẫn biết người đàn bà này không có lỗi; bà ta chỉ hiện diện không đúng chỗ và vào một thời điểm không thích hợp. Nhưng tại sao là với tôi? Mà lại ngay lúc này nữa, sau khi tôi vừa gặp nàng. Không thể ngược lại được ư? Và bà ta đã chiếm chỗ nàng từ bao giờ?

    Tôi không thể không nói rằng mình đang hối hận. Rất nhiều là đằng khác. Tôi đã ngủ quên, thật tai hại. Dĩ nhiên với tôi đó chỉ là lần chợp mắt ngắn ngủi như bao lần khác. Nhưng như vậy cũng đủ thời gian để nàng bỏ đi. Rồi khi tỉnh giấc, tôi bất ngờ thấy có một người đàn bà điềm nhiên ở cạnh, hỏi han và tựa vào như đã thân thiết từ rất lâu. Phép xã giao và sự tế nhị đã khiến tôi ngậm tăm, không nói thẳng vào mặt bà ta:

    _ Thưa bà, chúng ta có quen nhau không nhỉ?

    Sự thể càng lúc càng không chịu nổi. Tôi đã suýt hét toáng lên như vậy khi bà ta, một lần kia thức giấc, đưa tay sờ cằm tôi, cằn nhằn:

    _ Sáng nay lại quên cạo râu rồi.

    Trời ơi, sao bà ta không nghĩ tới chuyện giữ cho mình một chút lòng tự trọng. Những người mới quen nên bày tỏ thiện cảm với nhau lắm, nhưng phải có chừng mức chứ. Chả phải nàng và tôi đã thật thân thiện đó sao. Mọi chi tiết cá nhân từ gia cảnh, nghề nghiệp đến sở thích và thói xấu đều đã đem ra kể cho nhau nghe hết. Nhưng chừng như nàng luôn giữ một kh
    oảng cách nhất định. Tôi cũng vậy. Trong suốt cuộc hành trình, ít ra là cho đến lúc bắt đầu ngủ, tôi chưa từng nghe nàng thốt lên một câu nào tương tự như những câu người đàn bà này vừa nói. Phải chăng tôi đã lọt vào một thế giới khác?

    oOo

    Tàu chạy chậm lại khi vào một khúc quanh. Ánh sáng từ ngoài hắt vào loang loáng chạy trên sàn tàu, leo lên từng hàng ghế trống, băng qua tôi và người đàn bà, vụt biến mất nơi cuối toa. Người đàn bà mắt nhắm mắt mở, thò tay xoa xoa đầu con gấu bông, mỉm cười đầy vẻ hạnh phúc, rồi không ngần ngại dụi vào trong nách tôi ngủ tiếp. Bà ta đang mơ gì nhỉ? Tôi cảm thấy hết sức tò mò!

    Tàu dừng. Ở đầu kia, một người đàn ông trung niên mặt áo bành tô bước lên. Như để dành sự riêng tư cho chúng tôi, ông ta lựa chỗ xa nhất ngồi. Từ quãng ông yên vị đến hàng ghế của tôi là một khoảng đủ cho tiếng tàu chạy át đi mọi cuộc đối thoại. Khốn nỗi, cái cử chỉ lịch thiệp của ông ta thật là thừa thải và mỉa mai nữa. Chúng tôi đã không nói gì với nhau hết. Tàu vẫn đều đều lăn tới.

    Lẽ ra phải nói rằng tàu chạy bỏ lại sau lưng những hè phố, những cột đèn đường, những lùm cây cao thấp, những bóng người im lìm đi… Mọi hôm, tôi đã vẫn thấy thế. Riêng đêm nay, trong tôi chợt nghĩ rằng mọi vật đang hối hả chạy ngược chiều với mình. Chúng lao vùn vụt qua mặt tôi, mỗi lúc một nhanh. Tôi muốn nhắm mắt lại.

    Người đàn ông xuống rồi. Tất cả lại như cũ. Tôi để ý rằng ngay từ lúc ông ta mới bước chân lên cho đến khi chuyển trạm, ông đã không hề lướt qua, dù một lần nhìn xem khuôn mặt người đàn bà đang ngủ trên tay tôi ra sao. Ngay ở điều này, với nàng cũng rất khác. Ban nãy, tàu hãy còn đông đúc, chật ních người đứng chen nhau. Vậy mà ai vượt qua chúng tôi đều ngoái lại, chắc chắn là để ngắm nàng và đôi khi còn ném ánh mắt ganh tị về phía tôi.

    oOo

    Hết phố rồi lại phố. Ngày nào cũng bao nhiêu đó đoạn đường, bao nhiêu đó phút giây. Thuộc lắm. Tôi tự an ủi mình hôm nay là một ngày lạ. Nhiều khi tí chút bức bối cũng cần có để xóa tan sự nhàm chán thường trực. Nhưng tôi vẫn cứ bực: nếu vậy sao không là một chút vui vẻ thú vị với nàng. Tôi có thể sẽ theo nàng xuống ở bất cứ trạm nào. Biết đâu nàng còn đổi ý không về nhà mà nhận lời mời của tôi đến một quán café Pháp nào đó (lạ là tôi linh cảm chuyện này xảy ra rồi). Cố nhiên như vậy thì sẽ có lý hơn nhiều so với ngồi im như phỗng cho một bà cô không quen biết tựa đầu vào ngủ.

    Một trạm nữa. Tôi len lén gỡ tay người đàn bà ra, đặt nhẹ lên thành ghế. Có lẽ bà ta hoàn toàn không hay. Tôi đã đứng như vậy rất lâu để ngắm người đàn bà cùng chung chuyến tàu với mình. Người thiếu phụ ngủ, chỉ là một người thiếu phụ đang ngủ dịu dàng và rất đỗi bình yên, không hoài nghi gì việc tôi vẫn sẽ còn ở cạnh. Bỗng nhiên tôi muốn nói một câu gì đó với bà ta quá. Trong khoảnh khắc toan đánh thức người đàn bà dậy, tôi biết mình không thể chờ được lâu nữa. “Bao giờ đến lượt bà ta xuống nhỉ?”. Chắc rằng, ở một nơi nào sắp tới, khi thức dậy bà ta cũng sẽ ngơ ngác tự hỏi: “Anh ta đâu?”. Viễn ảnh đó khiến tôi hơi áy náy. Nhưng đành vậy. Ðã đến rồi.“Thôi, chào bà. Tôi đi trước nhé.”

    12.2000.

    9 nhận xét:

    1. @quachhiennb: Không không là không. Biết còn giả vờ hỏi. Ngây thơ thật chắc! :P

      @sonata: Định nói gì đây chị. Có gì đâu mà...hichic. Gấu bông à? Không biết. Kiểu nó vậy!

      Trả lờiXóa
    2. Bác này tích luỹ thông tin nhanh thật đấy, chuyện có người làm cả đời thì bác chỉ làm trong một giấc ngủ ngắn. Đời bác chắc sẽ là một chuỗi những thất vọng vì nào có sự gì hay một người đàn bà nào hoàn hảo.

      Trả lờiXóa
    3. "Tôi đã khen cô nhiều lắm, gần như mọi thứ trừ chuyện cái nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt. Tôi đã nói ra ý nghĩ kỳ quặc của mình. Cái nốt ruồi ấy, ngay chỗ ấy đấy thường là cái nốt ruồi của những người quá lãng mạng. Người ta không nên đặt tình yêu một cách đầy tin tưởng vào những người như vậy"

      Có nên tin vào điều này không nhỉ?

      Trả lờiXóa
    4. truyện như là ẩn ức ... còn hai con gấu bông thì sao ?

      Trả lờiXóa
    5. truyen ki bi, hoi phi li, la lung ma than quen, hay

      Trả lờiXóa
    6. À, nói nhầm, ấm ức chứ ko phải ẩn ức, còn theo suy diễn thông thường thì: có nàng, có bà ta thì dĩ nhiên có hai con gấu bông trong túi bà ta, vậy bỏ bà ta lại để chuồn đi thì quên 2 con gấu bông à ? hì hì, rối quá nhỉ.
      Viết hay lắm, viết tiếp đi bạn.

      Trả lờiXóa
    7. Bác này đánh hơi giỏi nhỉ? Vâng, cả Kafka nữa. Em cứ vơ vào cho nó xôm/thơm. Hí...hí...Nhưng sắc sắc không không mà bác. Dù sao đi nữa (trích trích của bác...hehe...), vẫn là Chí Phèo thôi...

      Trả lờiXóa
    8. Có gì liên quan đến Donald Barthelme không bác?

      Trả lờiXóa