30.1.08

    Lầm

    Sau nghỉnh dậy, trước giật le
    Ngật ngừ nhìn lại ngồi thừ. Í cha.

    Cu Nguyễn Tiêu Điều


    Nhạc sĩ Lam Phương có bài Lầm. Ông lầm (hàng) gì ông nói thẳng:

    Anh đã lầm đưa em sang đây.

    Lý do rõ ràng chính đáng. Ông chỉ không giải thích “đây” là đâu. Đây có phải là những phương trời viễn mộng mà Tô Đông Pha từng với nàng hầu nhí (nhố) dung dăng dung dẻ không? Hay đây là nhà có cửa khoá trái, cầm dơ lên trước mặt lật qua lật lại coi kỹ (cái mác) âm thầm đứt ruột.

    Tô Thùy Yên cũng nhắc chuyện lầm. Nhưng nếu thầy Hai miệt vườn Lam Phương thành khẩn khai báo thì Tô thi sĩ không buồn (hạ hồi) phân giải. Hỏng lẽ ông biết trước bị bất lực? Cái bất lực của thưa thốt hay sao? Đúng ha, giải mấy chi mà phân (minh) được bậu.

    Ngứa cổ hỏi chơi chớ hỏng thấy có gì khó hiểu. Thầy Hai thiệt thà chất phác, ngồi lõng thõng giữa chạc ba, lúc la lúc lắc ăn chôm chôm, xoài, măng cụt…xả láng. Nhứt là món mít Tố Nữ đem mút nhởn nhơ bên bờ con kênh xanh xanh những chiều êm ái, hứng gió sông mát rượi tâm hồn (nhão nhẹt), thời còn lòng dạ nào mà không có sao nói dậy người ơi.

    Họ Tô khác. Bắt chước thiếu nữ Hà thành kín kẽ đẩy (tới) đưa (lui), thiếu tá Gia thành kín gió thâm trầm buông lửng, mặc bầu rượu túi thơ vắt vẻo trên cành suy nghĩ (quài).

    Cũng dễ hiểu luôn. Ông thường qua lại với mấy chú Bắc kỳ nho nhỏ, chủ trương la ó thù ghét đám đông, (ngang) tàng (khí) phách cưỡi tàu há mồm đạp sóng Nam hạ. Nên không những ông lai căn ngôn ngữ, mà nhìn (bản mặt) ông cũng thấp thoáng dáng dấp thư sinh hào hoa, ốm (nhom) đói (lả). Không dám ra gió là phải. Không ra gió được chớ cắc cớ lắm. Nửa đêm ngoài trời tối đen như mực, hứng lên xách động một chùm kiêu hùng (hục):

    Biểu dương – hãy biểu dương cùng tận
    Vinh dự lầm than của kiếp người
    Hy hữu một lần trên trái đất
    Và rồi tất cả sẽ nguôi ngoai

    Không biết trong cái kiếp người (dài đứt hơi) của ông, ông bị lầm bao nhiêu lần và về cái chi (chi) mà phải than. Than xong rồi cảm thấy (hết sức) vinh dự. Ngộ hen.

    Bạc: Lầm nhiều, than quá xá chịu đựng yêu người độ lượng thiên hạ dây dưa. Sao chưa được một lần (sờ mó) vinh dự vậy cà? Dù một lần nhỏ nhoi (nhoi) trong…! Coi bộ khả năng giảo nghiệm đời sống chưa đủ sâu (sắc) để đụng (chạm) tới vinh dự lầm than của kiếp người bí hiểm bá cháy này. Thôi thời thắp tạ:

    Được lời như cỡi cái lồng.


    1 nhận xét:

    1. vinh dự làm than kiếp người. Nghe rất có giá trị, he he

      Trả lờiXóa